Tôi cưới chồng đã 9 năm, có một bé gái 8 tuổi. Chồng tôi là người hiền lành rất yêu thương vợ con. Gia đình chồng tôi với tôi sống êm ấm không có điều tiếng gì. Tôi được họ hàng nhà chồng quý mến. Quan hệ me chong nang dau của tôi khá ổn , bố mẹ chồng tôi không khó tính đối với tôi hằng ngày nhưng lại khó tính ở một vài việc quan trọng khiến tôi toát mồ hôi hột, lo sợ vô cùng! Đó là lời tâm sự của 1 người phụ nữ. Hãy cùng đọc xem đó là nhứng gì nhé!

Việc thứ nhất, là lấy tên bố mẹ chồng vào sổ đỏ đám đất mà vợ chồng tôi nhờ bố mẹ chồng mua hộ (vì vợ chồng tôi ở tập thể, cách xa địa phương nơi bố mẹ chồng tôi ở, trong thời gian đó, chồng tôi đi công tác xa, tôi cũng bận theo công việc và chăm con nhỏ mới mấy tháng tuổi). Một tháng sau, khi tôi về nhận sổ đỏ từ bố mẹ chồng thì giật mình khi tên trong sổ đỏ không phải là của vợ chồng tôi mà là của bố mẹ chồng. Tôi hỏi tại sao lại thế thì mẹ chồng bảo là vì cả đời không đi đấu hết nên không biết, họ ghi gì là nhờ nấy! ( Bố mẹ chồng tôi là những công chức nghỉ hưu ). Thấy tôi không vui, mẹ chồng gạt phắt đi: “Ối dào, tên ai mà chẳng được, sổ đỏ chỉ là miếng giấy thôi mà, miếng là đất của tụi bây là được, ai dám vào đó mà giành. Bọn choa cũng có nhà của bọn choa, ai hơi mô mà đi giành giật của con cái…”. Tôi giải thích là không phải có ý nghĩ như thế nhưng cần thiết phải là tên vợ chồng con vì còn liên quan đến nhiều vấn đề sau này như vay tiền để làm nhà, mua xe,… và tôi nhờ bố mẹ chồng làm thủ tục sang tên cho vợ chồng chúng tôi. Bố mẹ chồng ậm ừ cho qua chuyện. Rồi một tháng, hai tháng, năm tháng, một năm, rồi hai năm… vẫn không làm. Tôi đem chuyện kể với chú thím của chồng và mọi người nơi tập thể chúng tôi ở, nhờ họ can thiệp (chú thím của chồng thì góp ý với bố mẹ chồng, tập thể thì góp ý với chồng ), lúc đó bố mẹ chồng mới chịu đồng ý cùng chúng tôi lên ủy ban xã để làm thủ tục sang tên. Đó là việc thứ nhất.

bo-me-chong-khien-toi-toat-mo-hoi

Còn việc thứ hai là câu trả lời của bố mẹ chồng (hay là quan điểm của bố mẹ chồng) làm tôi lạnh gáy. Chuyện là thế này. Năm nay vợ chồng chúng tôi có ý định làm nhà nhà trên đất vợ chồng tôi đã mua như tôi đã nói ở trên. Nhưng bố mẹ chồng bảo chúng tôi về ở với ông bà cho ấm cúng vì ông bà giờ đã yếu rồi (bố chồng tôi 76 còn mẹ chồng tôi 72). Các cô đã đi lấy chồng có nhà riêng cả rồi, còn một chú (em trai chồng) chưa vợ nhưng công tác ở xa và lập nghiệp ở nơi đó luôn. Đằng nào vợ chồng chúng tôi cũng phải chăm sóc bố mẹ khi về già và lo hương khói ông bà. Vậy thì ở cùng một nhà cho tiện. Vợ chồng tôi nghe nói vậy cũng hợp lí nên xây thêm các phòng vào nhà bố mẹ chồng cho tiện bề trong sinh hoạt. Trong một lần trò chuyện vui vẻ, tôi ướm lời với mẹ chồng: “Mẹ ơi, các con cảm ơn tấm lòng của bố mẹ cho các con về đây ở, nhưng ở nhà to rộng thế này, anh em đông mà bố mẹ chỉ ưu ái cho vợ chồng các con thì các con cũng mừng mà cũng sợ. Hay là các con nhờ bố mẹ cắt đất trên giấy tờ một khoảnh dọc thế này thôi. Để rồi sau này chú út có muốn về xây nhà hoặc làm công trình gì đó… thì có đó”. Mẹ chồng tôi nói: “Không có cắt đất gì hết! Ở thì ở mà không ở thì thôi! Tao không cắt xét đất cho đứa nào hết!”. Tôi cười nói: “Thế hồi trước bố mẹ bảo cho các con một khoảnh đất một bên để làm nhà đó thì sao? Tức là cắt cho các con một đám rồi chứ sao nữa?” (Trước đây, bố mẹ chồng tôi bảo chúng tôi về làm nhà trong đất của bố mẹ chồng mà ở, bố mẹ sẽ cắt cho một khoảnh đất một bên. Nhưng tôi không đồng ý, vì khoảnh đất ấy hẹp quá, chỉ có 4 mét, tôi thấy làm nhà thì không đẹp. Tôi nói với chồng là đất đai mình rộng rãi thoải mái sao không làm mà phải chen vào làm chỗ ấy cho xấu nhà đi, chồng tôi đã đồng ý và không làm). Mẹ chồng tôi nói: “Tao nói là cắt đất cho ở chứ không nói là cắt đất trên sổ đỏ. Không bao giờ tao làm chuyện đó! Nhà này chỉ để ở, mà không ở thì thôi, không có chuyện chia chác gì cả. Bây ở cái nhà này đến lúc nào bọn choa chết đi thì tùy bây định liệu chứ khi bọn choa còn sống thì không có chuyện chia chác cho ai bất cứ chi hết!”.

Điều tôi giật mình ở đây là câu nói của mẹ chồng: “cắt đất cho ở chứ không bao giờ cắt trên sổ đỏ”. Tôi thấy mình thật may vì đã không làm nhà trên đất bố mẹ chồng, chỉ xây thêm các phòng như bây giờ thì không đáng kể. Và tôi lo sợ cho những tháng ngày sắp tới khi phải sống chung với bố mẹ chồng – những người toan tính sâu xa như vậy. Chồng tôi an ủi tôi: “Em đừng lo sợ như vậy…”. Nhưng làm sao tôi không lo sợ cho được khi với quan điểm của bố mẹ chồng là cho đất làm nhà chứ không bao giờ cắt sổ đỏ – quan điểm và cách cư xử khác thường so với bao bậc cha mẹ khác. Và cộng với chuyện về sổ đỏ đất của vợ chồng tôi năm xưa mà tôi lạnh gáy. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Tôi rất mong có lời khuyên từ quý báo!