Tôi 21 tuổi, quen anh, 31 tuổi. Những tưởng mình thật hạnh phúc vì anh là mối tình đầu, là người tâm lý, cùng đạo, cùng nghề, nhà gần nhau và gia đình anh rất quý tôi, đặc biệt là mẹ anh, một người phụ nữ khó tính, phải nói là ghê gớm có tiếng. Ban đầu tôi cũng sợ nhưng rồi bằng những lời ngọt ngào, tôi cũng thấy quý mến bà và mong rằng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ dễ chịu hơn. Chúng tôi có một thời gian dài để tìm hiểu và ở gần nhau, tình cảm phát triển tốt đẹp, chúng tôi tiến tới hôn nhân.

Trước đám cưới anh có nói về ý định ra ở riêng, cũng từ đây mọi việc rắc rối bắt đầu và mẹ anh thể hiện rõ bản chất con người mình. Bà quay ra khó chịu với chúng tôi, khi chụp hình cưới bà cũng bắt chúng tôi phải làm chỗ khác thật đẹp, mặc dù chị dâu tôi có hẳn một studio. Gia đình tôi đành phải chiều theo, rồi đụng việc gì không ưng là bà chửi chồng tôi, bắt phải làm theo sự chỉ đạo của bà. Tất cả mọi thứ chuẩn bị cho đám cưới bà không cho một đồng, bắt chồng tôi phải tự lo hết, từ chụp hình, quần áo, mâm quả, kể cả vòng vàng cho tôi, tiền may quần áo của hai vợ chồng… bà bà cũng bắt chồng tôi lo. Chỉ duy nhất một thứ bà đòi làm cho bằng được là đặt tiệc cưới, và cũng giao ca với chồng tôi là sẽ lấy hết số tiền mừng đó. Chúng tôi cũng vui vẻ chấp nhận, mặc dù biết ra riêng phải lo nhiều thứ.

Bạn có dám khẳng định Suc khoe sinh san của mình là tốt nhất. Hãy khám phá

 

Không dừng lại ở đó, bà can thiệp cả vào công việc của chúng tôi, muốn ra ở riêng chúng tôi phải sang tiệm thuốc. Nay bà nói cho người nhà sang, mai lại không thích, muốn cho người lạ sang, mốt lại không cho chúng tôi ra ở riêng, nếu ra ở riêng thì bà sẽ từ chúng tôi. Không cương được bà lại chuyển qua nhu, dụ hai chúng tôi ở lại bà sẽ cho chúng tôi căn nhà hiện giờ nhưng theo kiểu cho ở ké, không sang tên. Mỗi ngày bà nói một kiểu làm chúng tôi không chủ động được trong công việc của mình.

me-chong-chi-dao-2-vo-chong

Sở dĩ anh muốn ra ở riêng sớm là bởi vì anh có làm ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không vừa lòng bà. Từ nhỏ anh được bà nội nuôi, lớn lên anh đi Sài Gòn, rồi đi xuất khẩu lao động. Nhà có 5 anh em, anh là con thứ hai, làm được bao nhiêu anh gửi hết về cho mẹ lo cho các em. Rồi khi anh về Việt Nam, đi học, mở tiệm thuốc, mẹ anh đuổi anh đi, bắt phải nhường cho ông anh trai, anh cũng chấp nhận ra đi. Về lại quê, anh sửa nhà, mở tiệm, buôn bán được nhưng không hề có dư bởi có bao nhiêu trong tủ bà cũng lấy hết. Chồng tôi lo cho gia đình quá nhiều nhưng nhận lại là sự nhiếc móc của bà. Có lẽ vì sinh ra, bà không nuôi nấng nên cũng không có tình thương. Chỉ khi tách biệt về kinh tế, cuộc sống của chồng tôi mới thay đổi, bởi làm bao nhiêu việc cho gia đình nhưng anh không hề có một bữa ăn ra hồn. Suốt ngày bà đều đi chơi, tám hết nhà này đến nhà khác, ăn cơm ở nhà họ luôn, mặc kệ anh muốn ăn gì thì ăn, nhà cửa không hề quét dọn, chỉ chửi, chỉ đạo.

Chỉ còn chưa đến hai tuần nữa là đám cưới chúng tôi rồi, bà làm mình làm mẩy, bỏ ăn, đòi cấm mọi người trong nhà đến dự đám cưới chúng tôi. Anh cãi thì đòi qua méc ba mẹ tôi cho anh xấu hổ. Mà thật, bà không méc thì gia đình tôi cũng biết bà ghê gớm như thế nào rồi. Từ nhỏ đến lớn anh hy sinh cho gia đình, giờ anh có cuộc sống riêng bà cũng không để yên, bà ép chúng tôi đến bước đường cùng, ở không được mà dọn đi cũng không xong, ở thì phải chăm lo cơm nước, các chi phí lặt vặt cho gia đình 6 người cho tới khi bà cho đi. Nhưng tôi biết chúng tôi còn làm ra tiền thì đời nào bà buông, đi thì bà từ, đòi đến chỗ mới của chúng tôi để phá cho chúng tôi xấu hổ với làng xóm. Tôi chưa thấy một người mẹ nào mà đám cưới con mình không lo, chỉ suốt ngày đòi tiền, mặc dù chồng tôi không mượn bà đồng nào cả, con mình lo làm ăn thì cản trở, đòi phá. Một người mẹ ngang tàng, coi trọng đồng tiền.