Con người tôi, suy nghĩ tam su tôi bây giờ như chia thành 2 nửa. Một nửa cho chồng, còn một nửa lại luôn hướng về anh – mối tình đầu dang dở.

Tôi kể câu chuyện phu nu của mình lên đây, rất mong nhận được lời khuyên của mọi người. Bởi cứ giữ trong lòng một mình, tôi chắc mình sẽ phát điên lên mất.

Tôi là một người đã có gia đình, con trai vừa qua sinh nhật 4 tuổi được mấy ngày. Chồng hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi kết hôn khá muộn, khi tôi đã 28 tuổi.

Tôi bắt đầu yêu từ năm tôi 18 tuổi, khi tôi vào Đại học. Mối tình đầu của tôi khi ấy chính là thầy giáo chủ nhiệm. Thầy hơn tôi gần 10 tuổi, nhưng nhìn trẻ lắm, thầy cao, giọng nói ấm áp, lúc đó hơn nửa số sinh viên nữ lớp tôi thầm thương trộm nhớ thầy.

Tôi cũng chẳng hiểu sao thầy để ý đến tôi, một đứa con gái nhan sắc trung bình lại chẳng có tài cán gì đặc biệt. Mãi sau này, khi yêu nhau rồi thầy mới bảo, hôm đó lần đầu tiên vào nhận lớp thầy đã chú ý đến tôi – cô gái ngồi bên cửa sổ có đôi mắt đen nhưng buồn thăm thẳm.

Chúng tôi yêu nhau cứ thế suốt 4 năm trời, thầy hiền lành, yêu thương tôi hết mực. Thầy cũng xác định đợi tôi ra trường sẽ làm đám cưới, nhưng có lẽ tôi và thầy không có duyên, đúng thời điểm đó thầy bị chuyển công tác ở một tỉnh xa xôi cách Hà Nội hơn 300km. Lúc thầy đi chúng tôi cũng hứa hẹn sẽ chờ đợi nhau, nhưng thời đó điện thoại không thông dụng như bây giờ, cả năm gặp nhau được một lần dịp Tết. Tình cảm cứ nhạt dần như thế, đến năm tôi 28 tuổi thì bố mẹ tạo sức ép bắt tôi phải cưới, đối tượng đã được ông bà nhắm sẵn chính là chồng tôi bây giờ.

Tôi tặc lưỡi lam dep, chấp nhận mọi chuyện như an bài, còn thầy và tôi cũng lẳng lặng mà xa nhau như thế, đến lời chia tay cũng chẳng kịp nói. Tôi kết hôn, sinh con, và sống yên ổn như thế mấy năm trời. Mọi thứ xáo trộn khi cách đây mấy ngày tôi bỗng nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Tôi nghe máy, đầu dây bên kia sau vài giây im lặng rồi mở lời “Anh đây! Anh mới về Hà Nội”

tinh-cu-blogtamsuvn (2)

Từ hôm đó, trái tim tôi như thành hai nửa…(Ảnh minh họa)

Cũng chính từ cuộc gọi ấy, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Thầy vẫn còn độc thân, thầy nói biết tôi kết hôn rồi, nhưng không quên được tôi nên cũng không nghĩ đến hôn nhân. Từ hôm đấy, ngày nào thầy cũng nhắn tin hỏi thăm tôi, khi thì dặn dò tôi cái này, khi thì nhắc nhở tôi cái kia. Thỉnh thoảng thầy còn nhắc lại những kỷ niệm thời tôi và thầy còn yêu nhau. Tôi và thầy trở thành 2 kẻ tội đồ vụng trộm. Người ta nói chẳng sai, “tình cũ không rủ cũng đến” tôi cứ mê mệt buông thả bản thân mình theo những cảm xúc của mối tình đầu lỡ dở, mà tình yêu, càng lỡ dở càng nuối tiếc.

Tối qua, thầy nhắn muốn cuối tuần này gặp tôi. Thầy nói nhớ tôi, lâu lắm rồi thầy không được ở gần tôi. Tôi hoang mang lắm, biết mình sai trái, tội lỗi nhưng không dứt ra nổi. Chồng thì vẫn vô tư, ân cần với tôi khiến tôi càng dày vò. Có ai ở trong hoàn cảnh giống tôi bây giờ không, tôi nên làm gì cho vẹn cả đôi đường, lại không khiến ai phải chịu tổn thương, vì đó là 2 người đàn ông tôi vừa thương yêu, vừa kính trọng.