Stress vì tôi phải duy trì thu nhập, vì gia đình không công nhận sự cố gắng, vì phải gồng lên lo lắng cho người yêu.

Tôi là 8x đời cuối, cá tính khá mạnh (nếu không muốn nói là rất mạnh). Giống như một số bạn trẻ giới văn phòng bây giờ, đi làm về chỉ biết lướt web, Facebook, cảm thấy rất tẻ nhạt, giống như mình đã chết ở tuổi 27 nhưng sẽ được chôn vào năm 72 tuổi. Có những ngày, 9h sáng dậy đi làm, 6h chiều về, lướt mạng tới một, hai giờ sáng rồi ngủ, tôi gọi những ngày đó là “mọi ngày”.

>> Lựa chọn quà 20/10 dành tặng mẹ

Thực tế tôi cũng có mục đích sống, kế hoạch cho tương lai rõ ràng nhưng khó vượt qua nổi tính lười nhác của bản thân, tôi gọi bệnh lười của mình là bệnh nan y. Tôi đặt mục tiêu cho bản thân là thu nhập tăng ít nhất 50% mỗi năm. Sau hơn 3 năm chính thức đi làm, thu nhập của tôi khởi đầu 5 triệu đồng/tháng tới bây giờ đã dao động từ hơn 3.000$ – 5.000$, đó là thu nhập, không phải chỉ là lương; vì ngoài công việc giờ hành chính tôi còn có nghề tay trái, dù tốn rất ít thời gian và nhàn hạ nhưng thu nhập không thấp (nếu ai làm về mảng traffic online sẽ hiểu tôi không ‘chém gió’).

Tôi luôn xài hết số tiền mình kiếm được, khoảng hơn 70 triệu mỗi tháng. Tôi có thể không cần trích tiền cho bố mẹ, em, người thân, hay bạn trai nhưng vẫn cứ làm thế. Bố mẹ tôi vẫn làm ra tiền nhưng nếu có tiền của tôi, bố mẹ chắc hẳn an tâm phần nào, bớt nỗi lo “không làm thì tháng này lấy gì tiêu”, tôi không muốn bố mẹ mình cứ bị lo toan hằn lên gương mặt, mái tóc. Về em mình, tôi nghĩ bản thân có thể ăn nhà hàng, đi du lịch, sao không thể lâu lâu cho em vài triệu để nó muốn làm cái gì cũng được. Những người thân khác đã tuổi già, không còn làm ra tiền được nữa, bạn trai tôi lại thất nghiệp, rồi bắt đầu lại không thành, rồi lại thất nghiệp, tôi không thể bỏ mặc bạn ấy khi khó khăn được.

Với độ tuổi của bản thân thì thu nhập như thế là không tệ, ngoại hình tôi cũng chẳng xấu xí nhưng thực sự tôi cảm thấy rất áp lực, lắm lúc thấy bất mãn cùng cực. Có lẽ do tính tôi quá ôm đồm, cứ tự mình gồng rồi tự nhủ “Dù là con gái nhưng vẫn phải mạnh mẽ, vì yếu đuối để cho ai coi”. Bất mãn là khi bố hỏi han con gái tháng này làm thế nào, có gì mới không, con gái nói “Vẫn bình thường bố ạ, vẫn năm bảy chục, bảy tám chục”. Bố bảo “Tám chục thôi á, thế thì đáng bao nhiêu, phải mở rộng ra mà làm chứ”. Rồi tôi biết bố mẹ chắc cũng có phần hãnh diện và khoe con gái với mọi người nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ trực tiếp khen tôi, không chịu công nhận những gì tôi đã cố gắng, thấy tủi thân ghê gớm.
>> Những loi chuc 20/10 hay dành tặng mẹ
Tôi cũng bất mãn khi bản thân đã quen bạn trai không cần đẹp, không cần giỏi, không cần giàu, vậy mà vẫn luôn khiến tôi ngộp thở. Gia đình bạn trai thấy hình chúng tôi chụp chung trong đó tôi có vẻ “ăn chơi”, nói tôi đào mỏ, bạn ấy cũng không giải thích. Bạn trai tôi còn bênh vực người bạn gái thân hơn bênh tôi, đôi lúc còn hùa theo cô bạn thân kia nói tôi. Tôi cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt, thở không nổi. Tôi đã làm gì để bị đối xử như vậy, anh ngoại hình không đẹp, cũng không biết cách ăn mặc, tiền làm ra cũng ít, tôi vẫn yêu thương, còn đưa tiền cho anh để anh không phải chật vật vì ly cà phê không dám uống, bữa nhậu lâu ngày bạn rủ không dám đi.

Có bé người quen của anh khi gặp tôi, sau đó có nói với anh “Em không tin anh có bồ, lại càng không tin chị ấy quen anh”, ý là cô ấy khen tôi. Người thân, bạn bè của tôi một số rất không thích anh, dù ai cũng bảo anh như vậy là không nên quen nhưng thâm tâm tôi vẫn nghĩ bản chất anh là người tốt. Tôi phải “đào tạo” cho anh rất nhiều thứ, cả công việc lẫn cuộc sống, điều này luôn khiến tôi bất mãn; kiểu như đã không cần vật chất, ngoại hình phù phiếm, tại sao đến chỗ dựa tinh thần cũng phải gồng lên, còn phải chi trả tiền cho anh nữa. Tôi mới là nữ cơ mà, đã chia tay anh nhưng vẫn lo lắng cho tới khi anh tìm được công việc ổn định, may rằng anh đã có việc làm được mấy ngày nay, tôi chỉ cần lo cho anh tới lúc có lương là được.
>> Tổng hợp nhung cau noi hay ve cuoc song quanh ta

Tôi ngày càng stress, ngày càng muốn gào thét, la lối nhưng thường thể hiện biểu cảm vô cảm. Stress vì tôi phải duy trì thu nhập, vì cái shop cứ để đấy và lãng phí tiền, vì gia đình không công nhận sự cố gắng của mình, vì môi trường làm việc văn phòng không công bằng, vì phải gồng lên lo lắng cho người khác. Tôi không thể nói, không thể chia sẻ với ai, bạn trai không phải là chỗ dựa mà còn thêm áp lực. Tôi như một kẻ đơn độc và bất hạnh.