Đây là một tâm sự gia đình vô cùng cảm động của một người cha ở đất nước Nga. Câu chuyện được sẻ chia trên các trang mạng xã hội và nhận được rất nhiều sự đồng cảm của mọi người.

Sáng đó, tôi đi xuống cầu thang và đập vào mắt tôi cảnh tượng này – đứa con gái 17 tuổi của tôi đang nằm ngủ với một chàng trai lạ trên xa-lông. Chắc chúng đã trải qua một đêm “lao động nặng nhọc”. Tôi lặng lẽ làm bữa sáng, quay lên gác nói với vợ, con trai và con gái út của tôi giữ trật tự vì có người đang ngủ.

Bàn ăn của chúng tôi ở đầu kia của căn phòng, cách chiếc xa lông chừng 6 thước. Chúng tôi ngồi xuống và tôi kêu: “Này chàng trai” – chưa bao giờ tôi thấy ai vùng dậy từ trạng thái nằm sang trạng thái đứng nhanh như vậy. “Bữa sáng đã dọn ra rồi”. Tôi nói bằng giọng vui vẻ như thể tôi muốn hút hết linh hồn nó ra khỏi cơ thể. Tôi kéo chiếc ghế bên cạnh tôi: “Ngồi xuống đây”! Cả nhà tôi im lặng, ai nhìn vào đĩa người ấy, thậm chí không nhúc nhích.

Thật khó khăn cho chàng trai mông trần bước hết cái khoảng cách 6m ấy, cố gắng che giấu tình trạng “chào cờ buổi sáng”. Con gái út của tôi và vợ tôi lộ rõ vẻ lo ngại. Mặc xong mớ quần áo để cạnh bàn ăn, chàng trai ngồi xuống. Con trai tôi vỗ vai nó, nhìn thẳng vào mắt nó thở dài và lắc đầu. Chàng trai thực sự căng thẳng.
Tôi cất giọng: “Anh bạn này, tôi sẽ hỏi cậu một câu. Câu trả lời của cậu sẽ rất quan trọng…đối với cậu”. Mồ hôi chàng trai úa ra như tắm.

“Cháu có thích mèo không?”

Chàng trai thật dễ mến và thân thiện. Cậu có điều gì đó rất lạ. Con gái tôi cam đoan với tôi rằng cậu là người tốt, rất quan tâm săn sóc nó. Hai đứa quen nhau được gần một tháng.

Kể từ buổi sáng hôm đó ngày nào cậu cũng qua nhà tôi, nhưng không ở lại qua đêm. Cứ mỗi sáng nó qua chở con gái tôi đến trường trên chiếc xe đạp của nó, tan học nó lại chở con bé về nhà, cam đoan con bé làm bài tập đầy đủ. Nó chăm sóc khi con bé ốm mà chúng tôi thì phải đi làm. Nó đầu tư nhiều thời gian và nỗ lực. Mỗi khi con bé dở người, nó bộc lộ sự kiên nhẫn của một thiên thần.
.
Cậu bé tâm sự không có gia đình, không được học hành, không có việc làm tử tế. Nhưng con gái tôi yêu nó, nó yêu con gái tôi. Tôi là ai mà ngăn cản con gái tôi học từ những sai lầm của mình?

Sau hôm đó, mọi sự diễn tiến bình thường khoảng 8 tháng. Một hôm con trai tôi tâm sự rằng chàng trai không có nhà cửa gì cả. Bố nó là kẻ nát rượu đã tự sát. Ba tuần sau, người mẹ cũng tự sát mà chết.

Khi ấy cậu bé mới 15 tuổi. Suốt 3 năm sau đó nó sống vất vưởng trên phố, ngủ trong công viên với đám bạn bè lang thang như nó. Rồi nó kiếm được việc ở công trường xây dựng.

Nó – một chàng trai tầm 18-19 tuổi, lễ phép, khi đến cũng cười mà khi đi cũng cười, biết chăm sóc, biết giúp đỡ mà không cần phải nhờ. Nó khiến con gái tôi hạnh phúc. Chàng trai ấy đã không có cơ hội được làm con.
Thỉnh thoảng nó bận việc không đến, chúng tôi thấy nhớ nó. Mặc dù không phải là bạn bè nhưng con trai tôi rất hợp với nó. Con gái út của tôi thì tin nó vô điều kiện, còn bản năng người mẹ của vợ tôi thì dường như đã trở nên lớn hơn. Nhiều khi tôi thấy lo cho nó. Tôi muốn nó được hạnh phúc.

Tôi tâm sự cho vợ và con gái út những điều mà tôi biết về chàng trai. Cả hai đều khóc. Khó khăn lắm tôi mới kể được cho họ câu chuyện ấy. Tôi thấy thất vọng về con gái lớn của tôi. Nó biết chuyện, lẽ ra nó phải nói tâm sự buồn này cho chúng tôi biết. Nó yêu cậu bé. Nhưng lại để cậu ấy lang thang ngoài kia.

Hôm sau, tôi đưa cho thằng bé chìa khoá nhà. Tôi bảo tôi chờ nó về nhà mỗi tối. Về nhà. Suốt mấy tuần sau đó, chúng tôi sửa lại căn phòng lâu nay vẫn bỏ không, tôi đưa nó đi mua đồ gỗ. Nó tỏ ra thạo công việc này. Nó thích xây cất và muốn làm chủ cuộc sống của nó. Chúng tôi thấy cần giúp nó học để có thể thực hiện được ước mơ của mình.

Đó là năm 2000. Giờ đây khi 15 năm đã trôi qua, đứa con trai nhặt được của tôi và con gái tôi đang làm chủ một doanh nghiệp ăn nên làm ra. Vợ chồng chúng đã tặng chúng tôi ba đứa cháu ngoại, trong đó có một bé trai và một bé gái sinh đôi hồi năm ngoái.