Một năm trước, chị tôi đã đưa lá thư này cho tôi. Đó là 1 bản sao được đánh máy lại. Tôi đã nghiên cứu để Tìm hiểu xem lá thư đấy sở hữu thật hay chỉ được viết để gây chú ý, nhưng không tìm được gì thêm.

Theo những thông báo chung tản mác trên lá thư, thì người đàn ông trẻ viết ra nó đã từng đương đầu trong chiến tranh Triều Tiên. Lá thư được viết cho 1 nữ tu và cũng là cô giáo cũ của anh đấy. Và cho dù lá thư Đó là thật hay chỉ được nghĩ đến ra, thì tôi vẫn thấy nó thực sự truyền cảm hứng.

Lá thư của một người lính tử trận về lòng biết ơn khiến chúng ta phải suy ngẫm - Ảnh 1.

“Chị yêu quý,

lúc chị nhận được lá thư này thì em cũng không còn trên cõi trần nữa. Em đã bị thương rất nặng trong cuộc đấu ngày bữa qua, và bác sĩ ở đây cho biết rằng em sẽ không thể sống qua tuần này. Nhưng chị đừng lo âu, em đã xưng tội và được nhận Lễ Cuối (trước khi chết).

Em sợ lắm, nhưng cũng tự tín rằng mình đã mang sự chuẩn bị cho cuộc hành trình chung cục. Bạn bè từng nói có em rằng ở trong quân đội thì mày sẽ được thấy thế cuộc là gì. Nhưng có vẻ như em đang nhận được phổ biến hơn trông mong, vì em sẽ sớm được thấy cả bên kia thế cục.

Em đã viết thư cho bố mẹ, và nhắc cho họ biết. Nhưng em lại cảm thấy nên viết cả cho chị nữa. Em muốn cảm ơn chị, vì phần đông những điều mà chị đã làm cho em. trong khoảng lúc em chỉ là 1 cậu bé con, thì chị đã luôn ở chậm triển khai để coi ngó em, gieo cho em niềm tin, giáo dục em và giúp em hạn chế khỏi các rối rắm.

Em xin lỗi vì đã là 1 đứa khó bảo và đã đem đến cho chị nhiều phiền toái, chị à. Em thật xin lỗi! Em không giới hạn nghĩ đến bao lăm điều mà chị và cả những chị khác đã khiến cho được nhờ các công tác và những lời nguyện của các chị. bởi vậy các cậu bé, những cậu hãy cầu nguyện thật rộng rãi. Và tôi hàm ơn Chúa vì điều ấy.

lúc em đang cố hình dong ra những điều sẽ viết trong thư, em đã nghĩ số đông về những gì mà chị và các chị khác đã tạo điều kiện cho em cũng như cho những đứa trẻ khác mà các chị đã và đang dạy dỗ. Rồi em thấy ra rằng những chị đã làm cho cả toàn cầu thấp đẹp biết bao bằng các lời nguyện cầu và những cống hiến của mình.

Lá thư của một người lính tử trận về lòng biết ơn khiến chúng ta phải suy ngẫm - Ảnh 2.

Em với thể thành thực mà nói rằng: Chị ơi, em đã nhận ra chiến tranh, và nó quá khủng khiếp. Nhưng nó còn khủng khiếp biết nhường nhịn nào nữa ví như thiếu đi các lời nguyện cầu và sự phụng hiến của các chị. Chắc sẽ mang thêm bao nhiêu trận chiến nữa và bao lăm sự tàn khốc nữa, giả dụ không mang những việc mà các chị đang khiến.

suy nghĩ này gợi cho em nhớ đến một trong các bài thơ mà chị ham. Chị còn nhớ không? Bài thơ mà em cứ mãi ko thuộc được đó? Nhưng chị đã cho em đọc nó, và giờ thì nó đang lặp lại trong đầu em. ngừng thi côngĐây là bài “Con tuyến phố ko đi” (The Road not Taken) của Robert Frost. Em thật sự tin rằng bài thơ ấy là dành cho chị, chị à, một chấm dứt đặc thù.

“Hai ngả các con phố chia lối ở trong rừng”, thì chị , chị đã chọn con đường mà ít người dám dấn bước. Và nó đã tạo nên sự dị biệt. tuyến phố chị đã đi, cuộc sống chị đã chọn mang ảnh hưởng rất to đối với em. Lối đi riêng mà chị bước đã tạo ra mọi khác biệt cho toàn cầu này. Mọi ngôn từ cũng không thể phân trần nhiệt thành hàm ân và trân quý của em dành cho chị.

Em cầu mong sao, lần đến lúc chị nghe tin em thì sẽ là từ trên thiên đường. Đừng quên em, chị nhé! Hãy cầu nguyện cho em, và cho cha mẹ nữa. Cho đến ngày chúng ta gặp lại, em vẫn luôn là đứa học trò nhiệt tâm và là người bạn thân mến của chị.

Charlie.”

Lá thư của một người lính tử trận về lòng biết ơn khiến chúng ta phải suy ngẫm - Ảnh 3.

Hãy biết ơn những người đã với tác động tới cuộc đời bạn. Đừng đợi cho đến lúc quá muộn để nói lời cảm ơn và hãy cho họ biết rằng họ đã tạo ra sự dị biệt trong bạn như thế nào. Nhờ vả thì dễ nhưng kể ra lời cảm ơn tuồng như lại khó khôn xiết.