Tôi không hề oán trách chuyen tinh yeu khi chồng ngoại tình giờ đây tôi lại bối rối về tình cảm của chính mình. Có phải khi tình yêu quá dài thì người ta sẽ thấy nhạt nhẽo với tình cảm của đối phương không?

Người ta vẫn nói tình yêu lâu dài sẽ mất đi những nồng nàn, sâu đậm ban đầu. Nhưng tôi không tin vào điều đó, tôi sẽ không để cho mình thấy chán nản trong tình yêu này.

Nhưng 4 năm yêu nhau, tôi nhận ra tình yêu của chúng tôi không còn được như trước nữa. Đã có lúc tôi cảm thấy rung động với một người con trai khác ngoài người yêu. Nhưng tôi không có đủ can đảm để từ bỏ anh, vì tôi đã quen với cách anh quan tâm, quen với việc có anh bên cạnh. Tôi yêu anh như một thói quen.

Thời gian dài yêu nhau, bao nhiêu buồn vui, giận hờn, trách móc có đủ cả. Những lúc giận hờn, cả hai đứa đều chủ động làm lành với nhau. Tôi cứ nghĩ cả anh và tôi đều trân trọng và không thể vứt bỏ tình yêu này.

Cuối cùng chúng tôi cũng tổ chức hôn lễ trong sự chúc tụng của người thân, bạn bè. Cưới nhau về, tình cảm vợ chồng vẫn dậm chân tại chỗ như những ngày yêu nhau. Dường như cả hai vợ chồng tôi đều không háo hức cho ngày thực sự được bên nhau. Ai cũng cho rằng đó là điều hiển nhiên ‘yêu rồi cưới’.

chong-ngoai-tinh-blogtamsuvn1

Nhiều khi tôi nghĩ rằng, mình lấy chồng vì mình đã yêu chồng quá lâu, đã gắn bó quá dài. Nhưng tôi không nói ra những suy nghĩ của mình, tôi vẫn luôn cố gắng làm tròn trách nhiệm của người vợ trong gia dinh.

Vài tháng sau tôi đã có bầu, chồng quan tâm đến vợ hơn trước. Lúc này tôi mới lại cảm nhận được tình cảm của chồng đối với tôi như trước đây. Khoảng thời gian mang bầu tôi tăng cân vùn vụt. Cơ thể cũng nặng nhọc và mệt mỏi hơn trước rất nhiều không thể lam dep. Chuyện ấy của vợ chồng cũng không còn nữa, tôi không biết chồng có đi ra ngoài giải quyết hay không nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp chồng tự xử trong nhà vệ sinh.

Tôi thấy lạ tại sao chồng không nói với tôi sự khó chịu khi không được gần gũi vợ. Tôi lại thấy vui vì chồng biết nghĩ cho vợ, không vì chút ham muốn bản thân mà đi ‘ăn vụng’. Tôi biết chồng cũng không thể tự xử mãi được, nhưng tôi không biết phải bắt đầu với anh thế nào.

Sau khi sinh con, tôi cũng ở nhà để chăm sóc cho tiện vì bố mẹ hai bên cũng đều đã già yếu cả. Mà thu nhập của hai vợ chồng cũng không được dư giả lắm để thuê người giúp việc.

Thu nhập của chồng đủ chi tiêu cho cả gia đình thôi chứ không để ra được khoản tiết kiệm nào. Con tôi thì lại hay ốm vặt khiến tôi nhiều phen lo sốt vó, một mình tôi xoay vòng đủ thứ, nhiều lúc tiền chồng đưa không đủ tôi lại phải đi vay thêm để lo thuốc thang cho con.

Một hôm, tôi đi mua thuốc cho con lúc đó khoảng 9h tối. Trong khi chờ cô bán hàng lấy thuốc, tôi ngó nghiêng xung quanh và bắt gặp chồng tôi bước ra từ nhà nghỉ với một cô gái khác. Nhìn họ chẳng khác nào một cặp tình nhân chứ không phải kiểu bóc bánh trả tiền. Tôi bất ngờ, không hiểu tại sao anh lại ở đó được khi anh đã báo với tôi rằng bận việc ở công ty. Thì ra chồng bận việc trong nhà nghỉ chứ chẳng phải là bận rộn công việc. Sau 1 tiếng đồng hồ thì chồng cũng về đến nhà, chắc là chồng đưa người tình về nhà.

Anh vẫn thản nhiên như bao ngày, vẫn ôm con nững trong lòng. Không hiểu sao lòng tôi trống rỗng cảm xúc, tôi cố quan sát biểu hiện của anh nhưng anh không lộ điều gì bất thường. Có điện thoại anh đưa con lại cho tôi, anh đi ra ngoài nghe máy, tôi đi theo anh nghe lén. Đó là cuộc điện thoại của người tình, anh dặn dò cô ấy nghỉ ngơi sớm và còn thể hiện tình cảm nhớ nhung của mình.

hon-nhan-blogtamsuvn (2)

Tôi không hiểu tại sao chồng ngoại tình nhưng tôi lại không ghen tuông, không giận dữ như những người khác. Tôi chỉ im lặng nhìn anh, không một nụ cười, gương mặt vô hồn hơn bao giờ hết.

Người ta nói có ghen tuông thì mới là tình yêu, vậy có phải tôi đã hết yêu chồng, tôi không còn tình cảm với chồng nữa. Tôi không hề oán trách khi chồng ngoại tình giờ đây tôi lại bối rối về tình cảm của chính mình. Có phải khi tình yêu quá dài thì người ta sẽ thấy nhạt nhẽo với tình cảm của đối phương không? Cho dù có tiến tới hôn nhân cũng không lấy lại được tình yêu nồng nàn ban đầu. Tôi có nên ly hôn với chồng không, hay cứ tiếp tục sống như vậy.

Con tôi vẫn còn nhỏ, tôi cũng chưa tìm được công việc riêng cho mình. Nếu ly hôn bây giờ thì tôi không thể đảm đương nổi việc chăm con và công việc cơ quan. Tôi nghĩ rằng, sau khi con cứng cáp hơn tôi sẽ nói chuyện với anh. Tôi sẽ giải thoát cho cả hai để mỗi người đi tìm hạnh phúc riêng của mình. Như vậy sẽ tốt hơn khi hai vợ chồng không còn tình cảm với nhau, và không thể sống bên nhau nữa.