Tháng năm ở Sài Gòn trời hay mưa bất chợt. Chiều nay lại một cơn mưa ùa về mang theo chút dư âm của ngày đã qua. Tôi lướt những ngón tay qua màn hình điện thoại để một bài hát bất kì vang lên. Có ai ngờ là bản hòa tấu ấy.  Tôi không ngừng đặt câu hỏi, tâm trí tôi đang bị quá tải bởi kí ức lại trôi về theo chiều miên mang, mơ hồ. Hình như tôi đang nhớ Thụy. Một người mà tôi cứ tưởng là đã quên từ lâu.

Mùa hè năm ấy tôi bị bắt đi lao động suốt ba tháng. Mỗi ngày đều phải lên trường khiêng bàn ghế cũ từ lầu ba xuống đất rồi lại phải vác bàn ghế mới lên thay. Quần áo lúc nào cũng xộc xệch và sặc mùi mồ hôi. Thật khó chịu nhưng tôi vẫn phải chấp chận những ngày tháng ấy như một cơn ác mộng. Và rồi một ngày mưa như lỗi định mệnh đã cho tôi gặp người con gái ấy. Đằng kia, hành lang dãy C có một cô bé đang đưa tay nghịch mưa. Tôi đã đứng từ xa nhìn cô bé và đã vô tình bị thôi miên bởi nụ cười ấy. Mãi một thời gian dài nụ cười ái mới chịu mờ nhạt trong tâm trí tôi. Tôi chỉ xem buổi chiều hôm ấy như một giấc mơ có thật. Mà đã là giấc mơ thì cũng đến lúc phải tỉnh dậy thôi.

 

– Nè anh! anh có bạn gái chưa ?

– Sao ? Tôi vẫn mãi mê với quả bóng trên tay. Trả lời cho qua chuyện vì tôi cũng chẳng thiết phải biết câu hỏi ấy có mục đích gì ? hay người hỏi là ai ?

-Thì anh trả lời đi. Em sẽ nói

– Chưa. Mà anh cũng….

– Vậy thì tốt. Anh là người yêu bạn em đi.

Tôi tự dừng bị cứng họng. Những lời tỏ tình đã nghe nhiều rồi. Nhưng chưa bao giờ tôi gặp phải loại người ” tỉnh ” đến vậy. Tôi định sẽ bỏ đi vì có chút khó chịu. Nhưng nhanh hơn tôi tưởng, con bé kìa từ sau đã chạy đến trước mặt tôi. – Nó kia kìa. Từ chối là không xong đâu nhá. Con bé vừa nói khẻ đủ để tôi nghe rõ vừa chỉ tay về phía hành lang. Thật là tôi chẳng biết nó chỉ ai nhưng theo quán tính cứ gật đầu cho xong chuyện.

Tối hôm ấy, tôi cứ trần trọc mãi. Vì sao hình ảnh con bé ấy cứ hiện lên trong tâm trí tôi, khiến nó trở nên chật chội? Vì sao tôi lại thấy con bé ấy quen đến thế ? Nhắm mắt lại, mặc cho những hồi ức ngự trị. Bỗng tôi nhớ về em, về nụ cười tỏa nắng đến từ cơn mưa hôm ấy. Có lẻ nào con bé ấy chính là em. Tôi chỉ kịp nhìn mái tóc nhẹ bay trong gió và nghe tim tôi đang đập bất chấp nhịp điệu. Chỉ riêng nụ cười tôi chắc là không thể nhầm lẫn được vì nó đặc biệt.

– Anh đi học sớm vậy. Chơi bóng rổ à ?

– Ờ! Chưa kịp nghe tôi trả lời. Con bé đã bỏ đi một mạch. Nó cứ ngước mặt lên trời, tay thì buông thả như kiểu mới phải lết bộ mấy chục cây số đến trường nên cả cơ thể mỏi lừ. Tôi bật cười vì bộ dạng còn đang ngáy ngủ của nó. Hình như tôi bắt đầu của thấy thích nó rồi đấy.

Kết quả hình ảnh cho Hãy níu tay khi em rời xa

Một ngày, hai ngày rồi đã một tuần tôi không gặp con bé kia. Cảm giác lúc đầu cũng hơi nhớ nhưng thật ra là rất khó chịu, cứ thấy thấp thóm nhưng dần dần tôi cũng làm chủ được cảm xúc. ” Hi! Anh Minh ngu chua ? ” tôi đọc tin nhắn rồi đặt xuống giường. Tôi không đinh trả lời nhưng có khi nào tin nhắn đó là của con bé. Mới nghĩ đến đây, tôi ngồi bật dậy, trả lời tin nhắn :” Chua. Ma ai vay ? ” Tôi ngã lưng xuống giường, tay vẫn ôm chặt điện thoại, chờ một tin nhắn từ số mấy lạ. Ting. ” Em là My hoc lop 10c. Chac anh khong biet em dau nhi ” . Có chút hụt hẫn nhưng tôi quyết định sẽ tiếp tục gửi tin nhắn như một phép lịch sự :” Khong biet. Ma sao em biet sdt cua anh v”… ” Em hoi Thuy ” … ” Thuy la ai ? Biet anh ha ? ” … ” Hom bua no xuong san tim anh noi em thich anh. No gion qua dang that. Em se bat no phai xin loi “… ” Thủy ? ” Tôi bắt đầu cảm thấy bắt đầu hồi hộp … ” Không. Nó tên Thụy. Đừng nhắc tới nữa anh. Em ngại ghê “… ” Thụy là bạn thân em hả. Mà sao nó có sđt a “… ” Nó hỏi mấy anh lớp anh. À, anh chơi bóng rổ giỏi ghê “… ” Cảm ơn em. Mà Thụy chắc có bạn trai rồi hả em ?” Tim tôi bất đầu đập mạnh. Tôi cảm thấy thật hối hận vì câu hỏi ấy nhưng vì tôi nóng lòng muốn biết quá chăng… Ting ” Anh trả lời thật nhé! Có phải anh thích Thụy phải không ? ” … Từ háo hức, tôi chuyển sang bất lực, biết rõ là không nên hỏi vậy mà. Cuối cùng, tôi đành phải chọn cách im lặng, mặc cho My nghĩ tôi thế nào đi nữa.

– Nè ! Anh thích tôi thật à.

– Ừ.Tôi nhẹ nhàng tháo tai nghe xuống và ngước mặt lên nhìn con bé ngáo đang đứng trước mặt.

– Ai cho phép anh thích tôi chứ. Lẻ ra anh phải thích My chứ không phải tôi. Con bé nói đầy tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

-Dù sao thì anh vẫn thích Thụy.Vậy nhé !  Đừng nói thêm gì nữa . Tôi đang ngồi trên lan can, nhảy xuống đất và quay lưng đi ngay. Tôi có tỏ ra lạnh lùng nhưng thật ra tôi đang sợ phải đối mặt với em, sợ phải nhìn mắt em.

Những ngày sau đó, Thụy lướt qua tôi như người vô hình. Ở căn tin, ở sân bóng hay bất cứ đâu thì con bé vẫn tỏ ra hở hửng như chưa từng biết tôi. Con bé ấy vẫn cười, nụ cười tinhkhiết và hồn nhiên ấy dành cho tất cả mọi người, trừ tôi ra. Tôi cười nhẹ, thầm nghĩ ” có là gì đâu chứ 🙂 hoàng hôn vốn rất đẹp nhưng dù sao đó cũng là khoảnh khắc. Sau đó, trời sẽ tối dần. Và tất nhiên chẳng mắc ai thích màn đêm”

Ting ” Anh Minh à ! Em xin lỗi. Nếu lúc trước em biết anh thật lòng thích Thụy thì có lẻ em đã không ngu ngốc chen vào tình cảm của hai người. Em đã từng rất thích anh, thích đến nổi viết tên anh đầy trên bàn. Nhưng có một điều em chỉ muốn giữ càm giác đó cho riêng mình. Thụy biết và nó muốn em nói ra. Nó cố chấp lắm. Cứ ép em nhất định phải nói, bằng mọi cách 🙂 Giá mà em hiểu nó hơn thì mọi chuyện đã không như thế. Nó đã nhường cho em quá nhiều thứ, kể cả hoàng tử của nó. Đã có lần nó kể cho em nghe về một chàng trai đã đến từ cơn mưa. Đó là cơn mưa mùa hè, nó thích thú xòe tay hứng lấy những giọt nước và vu vi câu hát quen thuộc. Bỗng có một chàng trai vừa lấy cặp che đầu vừa chạy đến trạm xe bus, toàn thân anh ta ướt sủng. Nó nhìn chiếc xe bus từ đằng xa đang đến, rồi quay sang nhìn chàng trai. Anh ta vẫn đang loay hoay với mớ giấy bị ướt, nó thấy thương nên đã đưa dù của mình cho anh, rồi bước lên xe. Những ngày sau, nó vẫn mãi đợi ở đó vì một lời hứa sẽ trả. Nhưng chẳng có ai cả. Chàng trai đó đã đến và ban cho nó chút nắng, khiến nó hoài mơ về thiên đương mà thiên đường thì chỉ dành cho thiên thần. Anh à ! Anh đã nhớ ra chưa? Còn chút ấn tượng gì không ? Chàng trai đó chắc anh đã biết là ai rồi chứ ? Sao anh lại hứa để rồi thất hứa chứ ? Mà thôi, anh không hiểu hết được đâu. Phải là Thụy anh mới thấu hết những nỗi đau mà nó phải chịu đựng. Em sắp cạn nước mắt rồi, em không chắc mình còn đủ cản đảm để bên cạnh bảo vệ nó nữa không. Nó bị ung thư máu, nghĩa là nó sắp phải rời xa em, rời xa thế giời này mãi mãi,… Minh. Anh đi tìm nó đi. Ngay lúc này, nó cần anh lắm. Đừng xa nó nữa ”

Tôi buông tay, đặt điện thoại xuống đất, ngước nhìn bầu trơi đầy bất lực. Tự nhiên tôi thấy mắt cay cay, cổ nghẹn đắng. Hai giọt nước trong suốt rơi ra từ khóe măt, lăn xuống môi, mặn chát. Hình như tôi đang khóc. Lần đầu tiên trong khóc vì một người con gái. Tại sao mình lại bỏ rơi Thụy khi con bé ấy cần mình ? Tôi cảm thấy ân hận vì lẻ ra ít nhất tôi đã không nhận cây dù ấy, đã không gieo con bé chút hi vọng. Biết tìm Thụy ở đâu giữa thành phố đông người này ? Tôi tự hỏi trong mơ hồ. Tiếng sấm sẹt qua ngang trời, khiến tôi giật mình, bất giác nhớ ra có một nơi tôi nghĩ Thụy sẽ đến. Tôi chạy trong vô thức, mắt không ngừng tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Trời bắt đầu mưa, con phố trở nên hối hả và vắng vẻ hơn mọi khi. Tôi cảm thấy đôi chân mỏi lừ, nhưng chẳng muốn dưng. Cuối cùng, tôi đã đến trạm chờ định mệnh. Tôi đứng lại ở khoảng cách còn khoảng mười bước chân. Một chuyến xe bus đến, đám người kia lên xe. Duy chỉ còn lại một cô gái. Không cần phải đoán bởi tôi biết đó chắc chắn là Thụy. Hình như con bé đang run lên vì lạnh, nó ngồi khom người, tay nắm chặc chiếc khăn len màu đỏ. Sao con bé vẫn ngồi đó ? Tôi tự hỏi, một câu hỏi mà bản thân tôi đã biết câu trả lời. Tôi lê bước lại gần và ngồi xuống bên cạnh con bé. Khoảng cách chưa bao giờ gần như thế. Tôi cởi áo khoác của mình, choàng lên vai con bé. Có lẻ đến bây giờ nó mới nhận ra sự có mặt của tôi.

– Cảm ơn Minh. Con bé ngước lên nhìn tôi và trả lời thật khản nhiên. Tôi hơi bất ngờ vì thái độ của nó nhưng cũng cho qua.

– Ờ. Em đợi xe bus à.

– Thật ra em đang đợi một người.

– Người đó sẽ đến thôi. Nhưng đừng đợi nữa.

– Tại sao ?

– Anh nghĩ người đó sẽ đến trễ

– Trễ là bao lâu ?

– Có thể một tiếng, hai tiếng gì đó.

– Và cũng có thể là mãi mãi

– Nói gì vậy ? Xe bus kìa. Lên thôi. Tôi vừa xoa đầu con bé vừa hắt mặt về phía trước

– Nhưng em không bắt tuyến này

– Lên đi. Tôi lấy hết can đảm để kéo tay Thụy theo mình.

– Ngồi đây nhé ! Tôi chọn hàng ghế chót và nhường ghế cạnh cửa sổ cho Thụy. Đúng như tôi nghĩ con bé sẽ ngoáy đầu ra ngoài và chẳng để ý đến tôi nữa.

– Mình chơi một trò chơi nhé ! Thụy nói rụt rè

-Ừ !

– Chưa gì đã ừ rồi. Thụy quay sang nhìn tôi rồi lại quay ra cửa sổ

– Thì em nói đi. Chơi gì anh cũng chịu.

– Mình quen nhau nhé ! Trên chuyến xe bus này, đến khi nào một trong hai phải xuống xe thì coi như kết thúc.

– Vậy Thụy là người yêu anh hả ?

– Ừ ! Thụy tựa đầu vào vai tôi thật nhẹ nhàng.

– Anh xin lỗi.

– Vì sao  ?

– Không vì sao cả.

– Khi xuống xe anh sẽ đi đâu ?

– Về nhà.

-Ừm. Với nhiều người, đó là nơi ấm áp nhất.

– Còn em ?

– Chẳng biết nữa. Về nhà cũng không có ai. Nhưng thôi, cũng quen rồi. Mười mấy năm qua căn nhà đó vốn chỉ có một người.

– Ba mẹ đâu ?  Tôi có chút do dự sau câu hỏi ấy.

– Ba mẹ có gia đình mới rồi. Thụy ngước lên nhìn tôi và nở nụ cười thánh thiên, nhưng đôi mắt thì rợp buồn- Hồi ấy còn bé lắm, em chỉ nhớ man mán những lần ba mẹ cải nhau. Mẹ đòi dắt em đi, nhưng ba cản lại, ba bảo sẽ lo cho em. Những sau tất cả họ lại bỏ rơi em. Mà thôi, chuyện đã cũ rồi. Nhắc lại càng thấy thương hại bản thân. À, mà anh có thương hại em không ?

– Tất nhiên là không rồi. Từ mai em phải cười thật nhiều, phải sống thật vui. Anh muốn thấy em hạnh phúc. Em làm được không ? Tôi bắt đầu thấy nghẹn nơi cổ họng, mắt tự nhiên trĩu nặng.

– Ừm. Cuộc sống này ngắn ngủi thật mà. Con bé cuối gầm mặt, hai giọt nước trong suốt rơi ra từ khóe mắt. Tôi muốn đưa tay lau nước mắt cho Thụy, nhưng tôi sợ mình sẽ khóc theo mất. Nên thôi, tôi ngã lưng ra ghế sau, đôi mắt vô hồn và bất lực.

– Em cứ khóc đi. Hôm nay em có quyền được khóc. Tôi vẫn không dám nhìn con bé. Đơn giản vì tôi sợ mình sẽ không kìm nén được nữa.

– Cảm ơn anh, cảm ơn vì mọi thứ. Anh yên tâm đi, em lớn rồi, biết tự lo cho mình mà. Chỉ có điều…

– Điều gì ?

– Em sắp phải đi đến một miền đất khác và có thể mãi mãi không trở lại nơi này nữa. Điều duy nhất em chưa an tâm là My. Nó chơi với em từ nhỏ, nên em hiểu nó hơn ai hết. Nó yêu đuối và dễ khóc lắm. Mai đi rồi, không biết có ai đó sẽ ngồi nghe tâm sự, sẽ qua nhà rước nó đi học vã sẽ cùng nó thực hiện ước mơ trở thành một nhà thiết kế nữa không. Anh có thể thay thế em làm bạn với nó được chứ ?

– Anh…. Ừ. Không khó để tôi chấp nhận lời đề nghị của con bé. Nhưng có nghĩ đến việc nó sắp ra xa, tim tôi lại đau thắt lại. Lúc này đây, tôi không biết phải nói gì nữa hay là cứ mặc cho thời gian trôi, miễn là tôi được ở bên Thụy lâu hơn chút nữa

-Anh đang là người yêu em đó. Anh không muốn biết em đi âu à ? Con bé nhăn mặt

– Em đến nơi em cảm thấy hạnh phúc hơn cái thành phố này. Đúng không ? Tôi cười ngượng.

– Không đúng. Đây là nơi hạnh phúc nhất rồi. Con bé nhìn tôi, cười thật tươi, tươi hơn bao giờ hết.

– À, có điều này em vẫn muốn hỏi.

– Em hỏi đi. Tôi ngượng cười.

– Anh sẽ yêu My chứ ?

– Không. Tôi kiên quyết

– Sao lại không ? Hứa với em đi. Có như vậy em mới an tâm rời xa nơi này. Tôi đã không thể kìm được nước mắt, tôi choàng tay ôm lấy Thụy và mặc cho nước mắt dàn dụa. Sĩ diện của một thằng con trai đã chết từ lúc này. Tại sao tôi lại sợ cái từ ” ra đi ” ấy thế chứ. Chưa bao giờ, tôi sợ mất đi một người tình đến thế, có thể nào em quan trọng hơn tôi nghĩ. Tôi còn làm được gì cho Thụy đây. Yêu My ? Điều tôi chưa từng nghĩ nhưng có lẻ tôi phải suy xét lại. – Ừ. Anh hứa.

Thụy không nói gì nữa, con bé dựa vào vai tôi. Hình như con bé khóc, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe tiếng nấc khẻ. Tôi vẫn ôm Thụy, mỗi lúc một siết chặt hơn. Tôi chỉ biết im lặng, lắng nghe  và san sẻ cùng Thụy một phần nỗi khổ tâm. Chúng tôi đi một  vòng quay Thành Phố, xe bus lại dừng lại, người con gái nhỏ bé ấy xuống xe,  đi mãi và đi mất.

Thụy đã bỏ rơi tôi hay tôi không biết cách níu kéo con bé. Đã có những lúc tôi trở nên bế tắc giữa ranh giới hiện tại và quá khứ. Ngày ấy nếu tôi ước chừng tôi yêu Thụy nhiều thế nào thì có lẻ tôi đã không để con bé xuống xe một mình. Con bé đến tựa cơn mưa và ra đi nhẹ nhàng như một bản hòa tấu. Em đã đi đâu ? Tôi tự hỏi và chưa bao giờ tôi cho mình câu trả lời xứng đáng. Có những ngày lòng tôi thật sự bế tắt giữ bổn bề nổi nhớ, cô đơn và lời hứa. Tôi từng nghĩ rồi đây tôi sẽ yêu My như cách tôi đã yêu Thụy nhưng rõ sai, bởi tình cảm đâu thể miễn cưởng được. Điều  duy nhất tôi có thể lòng là thay Thụy bên cạnh chăm sóc My với tư cách một người anh trai. Giá mà thiên đường là có thật thì Thụy đâu phải lạc đến nơi này, để rồi phải gánh chịu nhiều bất cống đến thế. Giá mà tôi có thể thay cho Thụy một cuộc đời, tôi sẽ chọn cho con bé được hạnh phúc vì nó xứng đáng. Thôi nhé! Ngủ ngoan nào kí ức. Kí ức đầy chong chênh mà tôi đã trải qua, đã có Thụy, đã khóc và đã yêu.

 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cuộc sống vốn ngắn ngủi mà con người cứ hoài lãng phí thời gian cho những lần rong chơi mải miết. Chúng ta không còn trẻ để mơ mộng cũng không phải quá già để yêu thương. Thời gian cứ lặng lẻ trôi và sẽ vô tình cướp đi một vài người quan trọng trong cuộc đời chúng ta. Vậy nên, đừng phân vân nữa để rồi phải tiếc nổi. Hãy nói yêu khi chúng ta còn có thế….Vì biết đâu ngày mai ta sẽ chết.