Vì đã từng trải qua nên em biết đơn phương một người là như thế nào. Nó đắng chát, ngọt lịm hay đến cuối cùng nó chẳng mang mùi vị gì thì cái tình yêu ấy cũng đã đến, đã đi qua, và đến lúc phải lãng quên nó.

Em biết, bên cạnh một người không yêu mình có lẽ là nỗi đau lớn nhất, sâu nhất và luẩn quẩn nhất. Nên, em tự ban cho mình cái quyền vô tâm với người yêu em. Rời xa họ, là cách em đưa họ ra khỏi cái tình yêu đơn phương đầy tổn thương đó. Lạnh nhạt với họ, sẽ khiến họ đau, nhưng chỉ là nỗi đau nhất thời.

Thà đừng yêu, đừng hi vọng, một khi đã hi vọng, bản thân tự biết được lúc tuyệt vọng sẽ rơi xuống vực sâu, không thể đứng dậy được nữa. Vì là tình yêu, nên không cần nói quá, chỉ cần đã từng yêu sẽ biết được đằng sau hạnh phúc là nỗi sợ bị rời bỏ, bị lãng quên, nhưng cũng không đáng sợ bằng cảm giác được ảo tưởng trong hi vọng rồi đột ngột bị lấy đi hi vọng

Cái duy nhất em có thể dành cho những người yêu em là sự vô tâm. Vô tâm thì sẽ không yêu, không yêu thì sẽ không đau. Em không thể cho họ tình yêu của tuổi trẻ, vì tất cả tình yêu, em đã vứt bỏ ở quá khứ. Em, hiện tại, chỉ còn sự vô tâm cùng trái tim lạnh lẽo, vì đã yêu, đã tổn thương nên càng sợ phải mở lòng.