” Đời người như một chuyến tàu, người nào chậm tiến độ xuất hiện trong đời ta như một thứ linh kiện quan trong, nó có thể là chân ga, sở hữu thể là chân phanh, lại có thể là người bán vé hoặc hành khách….Ừ thì sở hữu một vài người hoàn toàn ko quan trọng, hoặc tiện lợi bị thay thế nhưng chúng ta không thể nào so sánh được chân ga hay chân phanh quan yếu hơn.”

Người sở hữu người bước vào cuộc thế nhau qua mối giao cảm thật kỳ lạ. đơn thuần chỉ là 1 buổi sáng thường nhật, 1 câu nhắc rất bình thường,… Và rồi chúng ta là các bạn thân, là tri âm hoặc hơn cả thế nữa. Ta đề cập cho nhau nghe những câu chuyện của cuộc sống, các ồn ã và thèm khát của tuổi trẻ. Ta vỗ về nhau sau những khổ đau, các mất mát; và cũng chính chúng ta tự khiến đau nhau trong những năm tháng thanh xuân đầy máu nóng ấy.

tuổi xanh của ai rồi cũng sẽ mang 1 lần chênh vênh như thế…

chông chênh là ngày tháng em đứng trước các ngã rẽ đầu tiên: ngã rẽ công danh, sự nghiệp, gia đình và tình yêu.

chênh vênh là các tháng ngày vô vọng và bi quan. Chỉ cần một tẹo ko vừa lòng cũng khiến cho em hờn dỗi cả thế giới.

chênh vênh là các ngày tháng em không biết mình nên làm gì và không nên làm gì. đôi khi đứng trước quá đa dạng sự chọn lựa mà em trở thành lu mờ với rất nhiều.

cheo leo là những tháng ngày em “thèm yêu” tới lạ kỳ. Là các khi em mất niền tin, đinh hướng thì em luôn muốn mua tới cho mình những nơi, những người sở hữu thể lấy lại niềm tin cho chính bản thân em nhất. Thèm các cái siết tay nhau thật chặt, thèm các ánh mắt trao nhau sở hữu thông điệp “sẽ cùng nỗ lực “.

chênh vênh là những lần em mải đâm đầu vào những mối quan hệ không tên. loại mối quan hệ chẳng đi đến đâu, sở hữu cũng như thường nhưng lại để lại trong sâu thẳm trong em là những khoảng im phải chăng đẹp nhất.

chông chênh là những tháng ngày lần lượt người bước qua khỏi cuộc thế em 1 bí quyết lặng thầm tới nhói lòng. Em có đọc ở đâu ngừng thi côngĐây rằng: ” Đời người như 1 chuyến tàu, người nào chậm triển khai xuất hiện trong đời ta như một thứ linh kiện quan trong, nó với thể là chân ga, có thể là chân phanh, lại với thể là người bán vé hoặc hành khách….Ừ thì mang một vài người hoàn toàn ko quan yếu, hoặc tiện lợi bị thay thế nhưng chúng ta không thể nào so sánh được chân ga hay chân phanh quan yếu hơn.”

Là thế đấy… hiện tại em cũng ko biết các người từng đi ngang qua cuộc đời em liệu có quan yếu như những chân ga, chân phanh kia hay không. Nhưng cái mà em biết rõ nhất đó chính là nhờ có họ mà em với các tháng ngày tươi đẹp như thế – những tháng ngày viết lên nỗi chông chênh…

Em nghĩ rằng cuộc hành trình tuổi thanh xuân của người nào rồi sẽ đi qua các chông chênh tương tự. Tuy nó ko quá ồn ã , cũng ko quá yên ổn tĩnh nhưng cũng đủ ru mình trưởng thành hơn và mạnh mẽ hơn.