Anh đang ở đâu? Mình quen nhau chưa nhỉ! Liệu em có yêu anh không? Liệu anh sở hữu hiểu em không? Anh với muốn nghiêm trang cộng phấn đấu xây dựng một tổ ấm sở hữu em?…Những điều thầm kín không thể nói được mang bất cứ người nào thân thiết, nhưng lại sở hữu thể kể được mang tất cả người ko quen. Đó cũng là một kiểu gửi gắm tâm can tới tri kỉ…

Hà Nội, 22/2/2016

dự đoán thời tiết đề cập bữa nay là ngày nắng ấm rốt cuộc trước đợt rét mới, nhưng tuyệt nhiên em không gặp 1 tia nắng nào.

bữa nay em mặc vest, đi giày cao gót đi làm cho. Đồng nghiệp trầm trồ “òa, đẹp quá quá luôn!”, còn em thì chỉ thấy chán ngán “mình bị biến chất rồi”.

Em vốn bệ rạc áo quần, ưa bụi bặm, đam mê chơi, ăn miếng to, cười âm to… nhưng công ty bảo không được, phải ăn mặc lịch sự (già dặn), duyên dáng nên em đổi guu luôn rồi. Chỉ là khi đi khiến cho thôi.

Chết, lan man! chậm triển khai, vợ anh bị mắc tật lan man ngừng thi côngĐây, lúc đầu định nói một, nhưng sẽ đề cập 3,4,5 rồi mới “á, nhầm 2”. Anh đừng chê em nhé! Anh mà chê thì đời anh bất hạnh rồi.

<img class="first-child last-child" src="https://static.ngankeo.vn/full/2016/6/24/167136fd11ccea9df42614124f82e7368db6c8ca.jpg" alt="" data-cke-saved-src="https://static.ngankeo top weight loss supplements.vn/full/2016/6/24/167136fd11ccea9df42614124f82e7368db6c8ca.jpg” />

Anh đang ở đâu? Mình quen nhau chưa nhỉ! Liệu em sở hữu yêu anh không? Liệu anh mang hiểu em không? Anh có muốn nghiêm túc cộng nỗ lực xây dựng 1 tổ ấm sở hữu em?…

Em đang tập quen dần với việc mình sẽ hôn phối sớm, sẽ sớm làm cho vợ. Mục đích thành hôn của em là được sớm khiến mẹ, nhưng em chưa chuẩn bị tinh thần để làm mẹ. Anh với thể cảm thông điều này cho em chứ?

Em đang rất phấn đấu để khiến được một người vợ tinh ý, hiểu và chăm nom tốt cho chồng, là con dâu ngoan, toan lo được cho nội ngoại. Em ko đảm, ko khéo, chỉ mang tấm lòng cầu thị và thực thực bụng mà thôi.

Em nấu cơm sở hữu vài món ngon, vài món dở, chấm thang 10 chắc em chỉ được 5 thôi.

Em ko hiền, chỉ biết điều thôi. Cũng với ngang, nhưng cũng ít phổ biến biết nhịn gượng nhẹ rồi (Anh yên ổn tâm, em ko bào chữa mẹ mình đâu).

Em không chuyên nghiệp. Kiếm tiền ít, ngoại giao ko phổ thông, chuyện trò ko duyên, mặt mũi không tươi tắn, tính phương pháp ko sôi nổi. Càng ngày em càng ít hớn hở, điều này liệu có khiến anh phiền lòng?

Gì nữa, em sở hữu hâm 1 tí, chập một tí, điên một tí… với tí lãng bãng văn thơ, với tí bốc đồng báo chí, sở hữu tí sĩ bọ trí thức nữa. Thực ra em cũng đề cập nhiều, nhắc vớ vẩn. Em hay càu nhàu chuyện vệ sinh nhà cửa (mới đây mới bị vậy, chứ trước em ở bừa lắm), hay cáu gắt mang em gái các chuyện có khi cỏn con (khi nào bị áp lực, stress), hay đe mẹ (vì chẳng đe được ai ngoài mẹ mình)… khái quát em thấy em cực kỳ tầm thường và bẩn tính.

Trước em sở hữu chí tiến thủ lắm, em muốn mình phải đi khiến, phải quyết tâm tới cỡ phó phòng hay trưởng phòng gì đó rồi mới tính chuyện yêu đương, kết hôn, nhưng giờ mẹ cứ giục rát bên tai, em ko an yên ổn mà suy nghĩ gì được. Chồng à! có em anh chính là cái bảo hiểm để ứng phó với mẹ chậm tiến độ. Bảo hiểm ngày nay đắt lắm, em bảo mẹ rồi, phải kiểm đủ tiền, phải quyết tâm rộng rãi nữa thì mới tậu nổi, mà mẹ cứ không nghe.

mệt mỏi vô cùng!

thực thụ em cần có người dựa lắm, nhưng là tình nhân thôi.

Em dựa anh, dựa anh… được ko anh?