Cứ như một đứa trẻ con, thích thú mang các kênh truyền hình trên chiếc vô tuyến nhỏ. Em là một kênh mà anh từng hứng thú, một khi chán rồi, anh sẽ lại chuyển kênh. Xem kênh khác, với những điều hứng thú khác, và sống trong thế giới của 1 người khác. Nhưng loại điều khiển trong tay có đổi thay bao giờ? Và anh được phép điều khiển những nhân tình bên đời theo phương pháp mà anh muốn.

thấp những cô gái như em, yếu đuối và ngốc nghếch đến vô chừng, trong khi hết lần này đến lượt khác, sở hữu cảm xúc của mình đặt vào tay của người ngoài. phải chăng những cô gái như em, đắm say và ngu nguội đến vô biên, khi mà xuôi lần này nối lần kia, cứ để cho anh điều khiển mọi cảm xúc. Anh này, bao giờ anh mới chịu thôi độc đoán hầu hết, bao giờ anh mới để im cho sự hòa hợp của chúng mình?

Em, mệt mỏi lắm rồi.

<img class="first-child last-child" src="https://static.ngankeo.vn/full/2016/6/21/dd04097fb65174968d2a3ff94087ac82979a176f.jpg" alt="" data-cke-saved-src="https://static.ngankeo weight loss supplements that work.vn/full/2016/6/21/dd04097fb65174968d2a3ff94087ac82979a176f.jpg” />

từ ngày còn thích nhau vu vơ, chưa kịp nói sở hữu nhau một lời yêu cho vẹn nghĩa, em đã vội ủy quyền anh trọn nụ cười. Bắt gặp một ánh mắt, thấy được một màu áo xanh, chạm 1 loại nhoẻn mồm ở phường, của anh, cũng làm cho em vui vẻ cả ngày. Món quà trao tay cũng dễ thương tới tận từng li nhỏ, câu để ý khẽ khàng cũng tiện lợi làm cho em vương vấn. Cứ thế, cứ thế, Em rung động trước anh mất rồi. Cứ thế, cứ thế, anh bước vào đời em và nghiễm nhiên trở thành người cai trị toàn tâm tưởng.

Thời yêu nhau mặn nồng, tha thiết. Hạnh phúc có dư, mà đau khổ cũng chẳng thừa. yêu thương và giận dỗi, ích kỉ và ghen, niềm tin và bất tín, dần dần rối lại với nhau như 1 mớ tơ vò. Sau mỗi bão giông vì không hợp hòa, anh lại nhích xa em một chút. Từng chút, từng chút một. Và rồi anh rời xa quá nửa vòng tay em níu, anh khuất lấp dần yêu thương của em. Em hoảng sợ, em hấp tấp, em cố chạy đua theo bóng lưng đang tắt hơi xa dần. Anh khiến cho em yêu anh đông đảo, và lạnh lùng cho phép mình bỏ lơ chúng. Anh khiến em thương anh toàn bộ, rồi gom hết tin yêu vào một nắm bàn tay trái, trở ngược bàn tay, tình yêu sẽ tan biết theo mây trời.

Và giờ đây, khi chúng ta chia đôi lối về, anh vẫn không thôi điều khiển các xúc cảm của em như ngày anh tới. Anh vẫn làm em phải nhớ anh, nhớ mỗi kỉ niệm mang nhau thật yên ả. Anh vẫn khiến cho em phải buồn vì anh, buồn vì các lời hẹn xưa còn dang dở. Anh vẫn làm cho em phải khóc vì anh, khóc vì 1 người dưng cứ lì lợm mãi, chiếm trọn tâm trí và con tim em mãi chẳng rời.

Cứ như 1 đứa con nít, thích thú mang các kênh truyền hình trên mẫu vô tuyến nhỏ. Em là 1 kênh mà anh từng hứng thú, 1 khi chán rồi, anh sẽ lại chuyển kênh. Xem kênh khác, sở hữu những điều hứng thú khác, và sống trong thế giới của một người khác. Nhưng chiếc điều khiển trong tay mang đổi thay bao giờ? Và anh được phép điều khiển các người tình bên đời theo bí quyết mà anh muốn.

Còn em, bị bỏ rơi và quên lãng, giữa các sự chọn lựa của anh.