Có lẽ em đã quên rồi, quên tất cả những gì mà mình gọi là kỷ niệm, không một chút nhung nhớ gì nữa rồi. Có lúc em đã tưởng chừng như không thể nào sống nổi khi thiếu anh, không có một ai có thể thay thế anh trong trái tim em. theo tâm sụ phụ nữ


Điều đó đúng, đúng là không có tình yêu nào có thế thay thế anh trong trái tim em trái tim ta vốn có nhiều ngăn cơ mà, nên em chỉ dành cho anh một chỗ nho nhỏ trong trái tim em thôi. Bởi, em không thể sống mãi với quá khứ và hoài niệm, em không thể làm gì với những điều đó, những điều đó chỉ khiến em trở nên yếu đuối hơn mà thôi.

Mà em thì không muốn mình yếu đuối như thế, có lẽ em đã quên anh chăng. Có lẽ thế, em cũng không chắc nữa, nhưng hiện tại bây giờ thì đúng như vậy. Em từng khóc, từng đau khổ, từng dằn vặt bản thân…nhưng rồi tất cả cũng là mơ thôi phải không anh? Em biết, bản thân anh cũng vậy, anh đã quên em rồi và em cũng muốn anh làm vậy với em.

Giờ thì điều đó đã thành sự thật, điều mà em đã nghĩ anh không thể làm được. Nhưng cuộc sống là như vậy, chẳng ai có thể sống mãi với hoài niệm, bởi đã sống là phải bước tới, là phải bước đi chứ có ai dậm chân tại chỗ đâu anh.

 

hạnh phúc, chia đôi


Em đã quên anh, quên nhẹ nhàng như lần anh đến. Em chợt nhận ra một điều, cuộc sống này, có những điều tưởng chừng như không thể, nhưng bù lại là “không có gì là không làm được”, chỉ cần ta cố gắng và biết chấp nhận điều đó như thế nào thôi.

Em biết tình yêu của mình, có lẽ em đã quên anh khi em cảm nhận được rằng cuộc sống còn nhiều điều thú vị mà em nên khám phá, em đã quên mất điều đó khi một mình gặm nhấm nỗi đau trong tình yêu với anh. Cuộc sống rất tươi đẹp, tươi đẹp ngay cả khi đau khổ nhất, bởi cuộc sống kỳ diệu.

Cuối cùng tình yêu em dành cho anh cũng đã phai. Vết thương tự lành mà chẳng cần băng bó.

Cuối cùng em cũng có thể đi ngang qua anh như một người chưa từng quen biết, lòng tĩnh lặng không một chút chòng chành.

Cuối cùng em chẳng còn thấy lưu luyến, thiết tha khi nhớ về anh hay mỗi khi bắt gặp “màu áo xanh” ấy ở bất kì đâu.

Giờ thì anh cũng đã tìm được người khác, cô ấy sẽ là người vợ, người mẹ của những đứa con đáng yêu, xinh xắn với anh. Và chắc chắn cô ấy sẽ làm anh hạnh phúc với gia đình nhỏ bé mà anh đã lựa chọn.

Ngày mai, ngày cưới của anh, xe hoa lăn bánh anh đón cô ấy về với tổ ấm của hai người, em ở nơi đây giác lúc này không phải là đau, không phải là nuối tiếc, càng không phải là ân hận, mà là một sự bình thản nhẹ nhàng đến lạ.

Anh à, bây giờ em đã trưởng thành theo cái cách của những người độc thân đi qua nỗi đau. Có những nỗi buồn ta quẩn quanh trong ấy, có những kỉ niệm dù thiết tha đến vậy hay có những con người ta đắm say cách mấy, cũng phải đến ngày học cách buông tay. – Em đã học được cách buông tay.

Quên nhau thôi anh nhỉ? Khi tình yêu qua đi “chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc chỉ là không cùng mà nhau thôi”. Xung quanh em vẫn có rất nhiều người quan tâm đến em và em cần quan tâm. Nếu thi thoảng em có hơi ghen tị khi thấy các cặp đôi thì biết đâu em sẽ cho phép mình nghĩ về kỷ niệm một chút,…những lúc em yếu lòng thì cũng vui và thú vị lắm. Vì vậy em không hề cô đơn đâu nhé! Thời gian giống như dòng sông không trở lại. Và món quà quý nhất của cuộc sống đôi khi là quá khứ và kỉ niệm.