Anh quay về nhìn thấy vợ khóc chỉ qua loa tam su một câu: “Có vấn đề gì đâu mà phải lo. Yên tâm đi, hơn 8 tháng đẻ còn nuôi được mà!”.

Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi đưa anh về ra mắt, gia dinh tôi ra sức phản đối. Bố mẹ tôi bảo anh lưng dài như thế chỉ tổ lười biếng, sau này cưới nhau về tôi phải nai lưng ra mà hầu hạ chồng. Mẹ tôi còn chêm vào: “Đàn ông kiểu gì mà mắt ướt, cười đuôi mắt lộ ra như thế thì lăng nhăng lắm! Cưới nhau về chỉ khổ con giữ chồng thôi”.

Tôi còn nhớ ngày đó tôi đã rất vất vả để thuyết phục bố mẹ. Tôi chết mê chết mệt bởi nụ cười của anh, bàn tay anh mềm mại đã bao lần ôm lấy tôi thủ thỉ. Những điểm mà mẹ chê, lại là những thứ khiến tôi yêu anh say đắm. Tôi nhắm mắt lại cũng thấy nụ cười của anh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh là tim tôi đã run lẩy bẩy. Anh ngọt ngào, nhẹ nhàng và đối xử rất tốt với tôi. Tôi chỉ mong anh thường xuyên yêu chiều tôi, thường xuyên say đắm nhìn tôi như thế.

Thấy tôi kiên quyết chọn anh, mấy năm liền vẫn kiên trì với tình cảm của mình, bố mẹ tôi đành phải miễn cưỡng gật đầu cho chúng tôi cưới nhau. Lấy nhau về rồi tôi mới thấy thấm thía những lời mẹ nói.

Chồng tôi hiện nguyên hình là một kẻ lười biếng chỉ ngọt ngào ở đầu môi chót lưỡi. Tôi phục dịch chồng từ cái tăm, cái tất. Đi làm về anh vứt tất mỗi nơi một chiếc, tôi phải tìm về cho đủ đôi. Cứ sáng sớm, chồng tôi lam dep là lượt đi ra khỏi nhà, chả thèm nhìn xem cốc sữa tôi pha đưa đến tận nơi cho anh uống xong đang vứt chỏng chơ trên bàn.

Nếu thiếu tất hay quần lót là anh lại đi siêu thị tha về cả tá. Mỗi hôm lại lôi ra một đôi dùng, chả bao giờ vứt đồ vào máy giặt để giặt. Ăn cơm xong, anh khểnh chân ngồi xem ti vi, chả thèm nhìn ngó tôi bụng chửa to tướng đang bê thùng rác đi đổ, rồi tất bật dọn dẹp nhà cửa.

Tôi ngao ngán nhìn một ông chồng cao 1m8 nằm xem ti vi, trong lúc vợ lùn 1.55m đang mang bầu, cố chọc cái đệm trên nóc tủ xuống. Lần đó, cái đệm nặng rơi xuống trúng vào người khiến tôi ngã vật, choáng váng.

chong-yeu-nguoi-khac-blogtamsuvn

Chồng tôi phi lại, mặt mũi cáu kỉnh kêu tôi sao không bắc ghế mà lấy. Gạt cái đệm ra khỏi người tôi, cũng không thèm trải đệm ra cho vợ. Chồng quay đít ra nằm xem ti vi tiếp. Tôi nước mắt vòng quanh, vừa tủi thân vừa uất ức.

Ở nhà, anh như vua như chúa, còn tôi như nô lệ phục dịch. Thế nhưng ra ngoài đường, hễ có cô xinh tươi nào nhờ vả là anh cun cút đi làm ngay. Anh sẵn sàng cho tôi vác bụng bầu đứng chờ tê cả chân, nhưng phải chở bằng được cô đồng nghiệp mới vào về tận nhà. Xem thêm cách trang điểm tự nhiên đẹp nhất.

Hôm vừa rôi đưa vợ đi khám thai, anh thoáng nhìn thấy một cô nàng cưỡi xe LX mặc váy ngắn cong mông đi từ ngõ ra. Anh vội vàng phi theo, quên mất cả việc chở vợ bụng bầu hơn 8 tháng ngồi sau. Tôi cấu vào người anh hét lên bảo anh đi chậm lại, nhưng anh bỏ ngoài tai: “Nhìn người đẹp thế kia không ngắm thì phí. Ôm chặt vào chờ anh tí”. Tôi chẳng biết cách nào khác đành nhắm mắt ôm anh, miệng đắng ngắt, nước mắt chảy tràn.

Kết quả hôm đó do lo sợ quá tôi bị động thai suýt đẻ non phải vào viện nằm.Tôi vẫn không thể quên được và chắc cả đời cũng không thể quên được ngày hôm đấy. Trong khi tôi đang đau đớn, hoảng sợ vì lo con tôi có vấn đề gì thì anh vẫn mải ngắm em gái của một chị giường cạnh bên. Cô bé ấy trẻ, ăn mặc gợi cảm, nước hoa thơm phức. Chồng tôi khi ấy tay xoa lưng vợ nhưng mắt ngó đăm đăm vào chiếc áo hở ngực của cô ấy.

Cô bé kia hỏi anh có nước lọc không, cho chị gái cô ấy xin cốc, anh bảo không có nhưng chờ chút anh đi mua giúp. Nói xong, chồng tôi vội vã đi mua nước cho người ta, bỏ mặc vợ đang nằm khóc. Tôi không biết tại sao hồi đó mình lại ngu ngốc đi tin lời anh, bỏ qua những gì bố mẹ khuyên nhủ. Anh quay về nhìn thấy vợ khóc chỉ qua loa nói một câu: “Có vấn đề gì đâu mà phải lo. Yên tâm đi, hơn 8 tháng đẻ còn nuôi được mà!”.

Tôi chỉ muốn tát vào mặt đẹp trai vừa mới thốt ra câu đó. Uất ức trào lên khiến mắt tôi vằn đỏ. Làm sao tôi có thể sống với con người này suốt mất tháng qua được? Sao lại có thể chấp nhận một người như vậy làm bố của con tôi?